Luật sư Hồng Thái
Hắn
đã có vợ và một con trai, một gia đình có vẻ hạnh phúc, khá giả. Nhà hắn ở Thủ
đô nhưng hắn lại công tác ở đây- Vùng than bụi và bụi. Người ta chỉ cần dùng
một chữ bụi là đã mô phỏng khá trọn vẹn hoàn cảnh môi trường của vùng mỏ này.
Hắn
hơn ba mươi tuổi, dáng người dong dỏng cao, đẹp trai, da trắng và đặc biệt còn
đeo một cặp kính đầy trí thức. Có người nói rằng hắn không cận, nhưng không sao
vì đeo kính hay không là quyền tự do của hắn. Hắn nói chuyện có duyên, ngọt
ngào và rất phong độ – cái phong độ của
một kẻ tán gái chuyên nghiệp. Trông hắn, không ai bảo là tên ăn trộm. Nhưng mọi
người vẫn hay nhầm như thế bởi một điều thật đơn giản là chẳng tên trộm nào lại
đeo trước ngực tấm biển ghi rằng: Tôi là tên ăn trộm cả.
ăn
trộm thì có năm bảy loại. Loại mà tóc cắt cũn cỡn, ăn mặc nhố nhố nhăng nhăng,
nhìn bề ngoài đã thấy được bản chất bên
trong thì chỉ là loại trộm vặt, trộm vớ trộm vẩn. Còn hắn thì được nguỵ trang
bằng vẻ bề ngoài học vấn của một kỹ sư tốt nghiệp bên nước ngoài về thì ai mà
nhận ra được. Cho nên, xét về trình độ ăn trộm mà nói thì hắn không bao giờ ăn
trộm những thứ tầm thường. Cái hoàn cảnh xô đẩy hắn vào con đường bất hợp pháp
là tình cảm. Hắn không phải là sở Khanh nhưng hắn lại đi trộm tình.
Cạnh
dẫy nhà tập thể của hắn là khu dân cư của các công nhân vùng mỏ. Nói là khu dân
cư nhưng thực tình có thể chia ra làm hai đối tượng chính. Thứ nhất là nhà những người goá chồng. Chồng bị tai
nạn lao động, chồng bị tai nạn giao thông, chồng uống rượu say….ôi thôi! thì có
hàng trăm nghìn cách mất an toàn khác nhau dẫn đến con đường goá bụa của các
chị. Tại các vùng mỏ, xóm của những người goá chồng là bình thường.
Nhưng
gia đình thuộc đối tượng thứ hai là những mái ấm có chồng. Nói là mái ấm cho nó
có vẻ ấm cúng chứ cũng chẳng hơn đối tượng thứ nhất là mấy. Chồng là công nhân
mỏ thì cũng được chăng hay chớ. Ca ca, kíp kíp. Các anh về đến nhà là ngủ, mà
không ngủ thì cũng mệt lả còn làm gì được nữa.
Đơn
cử như Ngọc, gái một con trông mòn con mắt. Chồng là công nhân mỏ nên thu nhập
cũng khá. Ngọc làm ở nhà sàng nên công việc cũng không vất vả lắm. Kinh tế gia
đình khá ổn định nên khiến cho Ngọc đã xinh đẹp lại càng tươi thắm hơn.
Tối nào Ngọc cũng đi bộ vòng quanh sân vận động.
Buổi tối ở đây buồn quá nên sau giờ đi làm về hắn cũng tập đi bộ. Hắn và chồng
Ngọc cùng làm một công ty nhưng Hắn làm văn phòng nên không mấy vất vả.
Ban đầu họ chỉ mỉm cười chào nhau mỗi khi đi lướt qua nhau. Nhưng dần dần cứ mỗi lần Ngọc đi ca là hắn lại
thấy nhớ nhớ. Còn cuối tuần Hắn về thăm vợ con là Ngọc lại thấy thiếu thiếu một
thứ gì đó.
Ngày
tháng trôi qua, Hắn mon men tiến đến làm quen với Ngọc. Mà có sao đâu, hai
người chỉ ngồi nghỉ cùng nhau mỗi lần đi bộ vòng quanh sân lúc mệt mà thôi.
Rồi
vào một đêm trăng sáng, Hắn cầm tay Ngọc, Hắn nói biết xem bói, Hắn nói bàn tay
trắng ngần này mà đi làm than thì thật tội. Hắn xem bói mà cứ cầm tay Ngọc mãi.
Lúc đầu Ngọc cũng ngại, ngại vì sợ người ngoài nhìn thấy. Nhưng buổi tối ở đây
thì lấy đâu ra người. Công nhân ở đây đi làm bị vắt kiết sức lao động rồi còn sức
đâu mà ra đường buổi tối được nữa.
Rồi
một đêm trăng không sáng, Hắn khoác vai Ngọc. Cái khao khát của người đàn bà
hằng đêm thiếu thốn tình cảm không giúp cho Ngọc đủ nghị lực đẩy cánh tay tội
lỗi ấy ra. Hắn ôm Ngọc và hôn cô. Cô khẽ đẩy ra nhưng hình như cô càng đẩy Hắn
ra thì càng làm cho vòng tay Hắn chặt hơn.
Cả
đêm hôm đó Hắn không ngủ, trở mình trằn trọc mấy lần cứ như là lần đầu được
yêu. Hắn nhắn cho cô một dòng tin nhắn: ‘không thể ngủ được vì nhớ em”.
Tít
tít tít: “em cũng vậy”.
-
“ siết chặt em trong giấc mơ đêm nay, chúc em ngủ ngon”
-
“cảm ơn anh, tên trộm của đời em, chúc anh ngủ ngon”.
Chồng
cô vẫn đi làm ca. Một tuần ca sáng, một tuần ca chiều, một tuần ca tối nhưng dù
là ca nào thì cứ hễ đi làm về là lăn ra ngủ. Nhiều lần cô cố lay anh dậy nhưng
vô ích. Vẫn một câu nói cáu kỉnh: “ để anh ngủ”. Nhiều đêm cô thức trắng ngồi
bên anh. Vừa thương anh vừa buồn buồn nén sâu một tiếng thở dài…
Hắn
thì dịp này hình như ít về vào thứ bảy và chủ nhật hơn. Mà thôi cũng ít về một
tý còn để dành tiền chứ. Hắn như thay đổi hẳn, quần áo ăn mặc đẹp hơn và đặc
biệt thường xuyên liếc sang cổng nhà Ngọc với con mắt lấm la lấm lét. Hắn thuộc
lịch làm ca của chồng cô còn hơn cả lịch làm việc của Hắn.
Cuối
tháng trăng lại tối, hắn cũng mong trời tối vì trời tối dễ giúp hắn phạm tội
hơn…
Hai
người gặp nhau như hai con thiêu thân lao vào nhau. Giờ đây, hình như tập thể
dục chỉ là lý do để hai người đến với nhau. Hắn thủ thỉ vào vai Ngọc:
-
Em thật là đẹp, anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh
biết là mình tội lỗi nhưng anh quá yêu em, sao anh không gặp em sớm hơn? thượng
đế thật bất công đúng không?
-
Anh thích em thật ah?
-
Uh! Anh không thể bỏ vợ được và em cũng không nên bỏ chồng.
Chúng mình chỉ yêu nhau thôi có được
không?
-
Yêu trộm hả anh?
-
Tại sao phụ nữ cứ phải lấy chồng em nhỉ? anh nghĩ chỉ cần
tìm một người đàn ông để yêu suốt đời là vừa đủ.
-
Thế còn sinh con? Mà thôi, chồng em sắp làm ca về rồi. Em
phải về đây.
Hắn
siết chặt cô vào lòng rồi trao cho cô một nụ hôn nồng nàn và tội lỗi. Cô khẽ
đẩy tay hắn và chạy về nhà. Hắn nhìn theo cô với con mắt thèm thuồng và đầy
toan tính…Hắn tự mỉm cười vì nhừng lời nói dối của mình.
Hôm
ấy chồng cô làm ca, Cô đến phòng hắn vào một buổi chiều mưa. Mưa khiến cho cô
cảm thấy cô đơn và thiếu thốn. Cô đã tặng hắn những thứ Hắn khao khát lâu nay - đằng nào thì lâu ngày chồng cô cùng
không dùng! Cô nghĩ vậy.
Những
cơn mưa mùa hạ cứ ào ào đổ về, hết cơn này đến cơn khác, mạnh mẽ, quyết liệt,
khao khát, cháy bỏng….
…sau
lần ấy, Hắn cảm thấy tội lỗi. Hắn đi xưng tội để gột rửa hết lỗi lầm khiến cho
lòng hắn cảm thấy thanh thản. Nhưng trời lại mưa, mưa là trạng thái giao hoà
của trời đất hay là sự thoả mãn khát khao sau những ngày nặng hạ. Hắn lại xưng
tội, một lần, hai lần…..Nhưng rồi xưng tội cũng không khiến cho Hắn thanh thản.
Hắn lại nghĩ rằng mình chỉ ăn trộm tình mà tình cảm là cái vô giá, cái vô giá
chắc là giá trị không thể quá năm trăm nghìn được. Như vậy, hắn chỉ bị phạt
hành chính là cùng. Dưới năm trăm nghìn không phải là thằng ăn trộm.
Tít
tít tit “Anh có dám bỏ vợ cưới em không?”
-
Nhưng em đã có chồng?
-
Chúng mình bỏ tất cả?
-
???
-
Anh sợ ah?
-
Nếu chỉ yêu, anh nguyện suốt đời được yêu em.
-
Anh nói dối giỏi thế.
-
Làm sao nói hết được những tình cảm anh dành cho em lúc này?
-
Thôi chúc anh ngủ ngon.
Hạ
lại đổ cơn mưa rào đúng vào ngày chồng Ngọc làm ca. Hắn càng cảm thấy tội lỗi.
Vô giá thì phải nhiều hơn năm trăm nghìn chứ nhỉ. Thế thì Hắn phải đi tù là cái
chắc rồi. Thứ mà Hắn ăn trộm có quá nhiều giá trị không?
Cả
đêm Hắn không ngủ, chỉ một cảm giác mơ màng kéo dài suốt đêm. Mấy lần Hắn mơ
thấy mình bước ra khỏi nhà giam, Viên cảnh sát trao cho hắn tờ giấy chứng nhận,
chỉ cần một tờ giấy chứng nhận thôi là
hắn trở thành người lương thiện, chỉ một tờ giấy, Hắn khao khát một tờ
giấy….một tờ giấy giúp hắn bước ra khỏi một đêm dài.
Hắn
đi gặp luật sư. Bàn tay hắn run lây bẩy của một kẻ tội lỗi đẩy cánh cửa kính.
Vị luật sư bệ về đeo một chiếc cavạt đỏ. Luật sư tư vấn cho hắn một hồi mà hắn
dường như chẳng nghe thấy gì cả. Toà án lương tâm hắn đang định tội Hắn. Trong
toà án ấy thì luật sư không thể bào chữa cho hắn được. Phải chăng tại Hắn quá
hào hoa khiến cho Ngọc thích hắn hay tại bản tính tội lỗi của hắn khiến Hắn
thích trái tim của Ngọc. Hắn luôn trằn trọc với nhân thân phạm tội của mình
nhưng sự cám dỗ lại khiến Hắn tiếp tục phạm tội, Hắn đã là một tên tội phạm
chuyên nghiệp.
Điện
thoại của Hắn có tin nhắn, Hắn vội vàng mở ra xem. Chỉ một dòng vỏn vẹn: Chồng
em lại đi làm ca…..
Ngọc
đến phòng Hắn cùng với đứa con nhỏ, anh bạn cùng phòng bỗng nhiên trở thành
đồng phạm khi giúp hắn dẫn đứa bé đi mua đồ chơi. Hắn nhét vào tay tên đồng
phạm tờ hai mươi nghìn. Ông bạn đưa đứa bé ra ngoài. Chỉ còn Hắn và Ngọc ở lại
phòng….
Đứa
bé đi được một lúc thì cứ đòi về với mẹ, nó cứ đứng ngoài cửa gọi mẹ và khóc.
Tiếng khóc lẫn tiếng mưa, tiếng khóc gọi mẹ – tiếng mưa gào thét, tiếng khóc ấy
đánh thức nỗi nhớ con của Hắn, Hắn chợt nhớ ra là rất lâu Hắn chưa về nhà. Lâu
rồi không được ôm chặt đứa con chập chững biết đi, ôm chặt tình yêu và hy vọng
của Hắn. Con Hắn là tất cả ước mơ của Hắn. Nhìn đứa bé nức nở khóc khiến cho
Ngọc và Hắn choàng tỉnh, Hắn vội vã chuẩn bị quần áo về nhà vào ngày mai….Hắn
nhớ ra mình vẫn đang là một người cha.
Hắn
tháo sim điện thoại, bẻ gẫy sim và ném tất cả mọi cuộc hẹn hò ra ngoài cửa sổ.
Hắn phải về nhà. Hắn phải là một người cha tốt, phải trở về làm một người
chồng. Hắn không thể mãi mãi là tên ăn trộm trái tim của người khác được.
Gió
thổi ào ào. Ngoài trời không phải là đang mưa mà là một cơn giông tố.
Hắn lên chuyến xe khách cuối cùng
trong ngày nhưng lòng đầy thanh thản. Giông tố vừa tan để lộ ra một vùng trời
cao và xanh.